11. Ngây thơ
Những đứa trẻ
thì luôn rất ngây thơ nhưng sự ngây thơ ấy là tự nhiên chứ không phải do
kiếm chác mà có được. Chúng ngốc nghếch nhưng sự ngốc nghếch ấy tốt hơn
thứ được gọi là khôn ngoan do học tập. Bởi vì người học tập lý thuyết
đơn giản chỉ là đang cố bao phủ sự ngốc nghếch của mình bằng các lớp
kiến thức mà chỉ cần cào nhẹ một chút thôi bạn sẽ thấy bên trong đó
không có gì ngoài bóng tối, không gì ngoài sự ngu ngốc.
Người ngây thơ
vừa can đảm lại cũng vừa trong suốt. Không cần phải đi tìm lòng can đảm
nếu bạn là người ngây thơ. Không có nhu cầu cho bất cứ sự làm sạch nào
bởi vì không có gì trong trẻo hơn sự ngây thơ. Vậy nên toàn bộ vấn đề là
làm sao để bảo vệ sự ngây thơ của một người, đặc biệt là một đứa trẻ.
Sự ngây thơ không phải là thứ gì đó có thể đạt được. Nó cũng không phải
là thứ có thể học được. Nó không phải một dạng tài năng như hội họa, âm
nhạc, thơ ca, điêu khắc mà nó giống như hơi thở - thứ mà bạn sinh ra đã
có rồi. Sự ngây thơ là tính tự nhiên của con người.
Không ai được
sinh ra mà thiếu sự ngây thơ. Làm sao một người có thể sinh ra mà thiếu
ngây thơ cho được? Sau khi sinh ra, bạn bước vào thế giới như là một
trang giấy trắng, không có gì viết sẵn trên ấy. Bạn chỉ có tương lai,
không quá khứ. Đó chính là ý nghĩa của sự ngây thơ. Vậy nên đầu tiên hãy
cố hiểu ý nghĩa của sự ngây thơ.Điều đầu tiên là: không quá khứ, chỉ
tương lai. Bạn đến thế giới này như một người quan sát chưa biết gì về
thế giới, trong suốt.
Tôi đã xoay xở
để giữ nguyên sự ngây thơ của mình trong suốt những năm tháng tuổi thơ.
Vì luôn giữ được sự ngây thơ nên tôi cũng là người can đảm. Tôi đã không
làm bất cứ gì cả. Nó cứ đơn giản xảy ra vậy nên tôi không thể thừa nhận
là tôi đã cố gắng để giữ nó. Có lẽ nó xảy ra cho tất cả mọi người nhưng
bởi vì bạn hứng thú với những thứ khác mà chẳng hề bận tâm tới chuyện
phải giữ cho được sự can đảm ấy bởi vì nó là nguy hiểm - mọi người sẽ
cản trở bạn nhiều nhất có thể. Bạn sẵn sàng mặc cả và hi sinh sự ngây
thơ của mình để có được những thứ mà gia đình lẫn cuộc sống trao cho
bạn. Thế giới có rất nhiều thứ để trao cho bạn, bạn chỉ có một thứ để
trao đi và đó chính là tính chính trực, lòng tự trọng của bạn. Bạn không
có nhiều, chỉ một thứ bạn có thể gọi nó là: sự ngây thơ, sự thông minh,
tính đích thực nhưng chúng đều là một, là bản tính của bạn khi vừa được
sinh ra.
Trẻ con theo
cách tự nhiên rất hứng thú với mọi thứ mà nó thấy xung quanh. Nó không
ngừng muốn cái này, cái nọ, đó chính là phần rất tự nhiên của con người.
Nếu bạn quan sát một đứa trẻ nhỏ, thậm chí là một đứa bé sơ sinh, bạn
có thể thấy nó bắt đầu dò dẫm tìm kiếm thứ gì đó, tay nó cố với cái gì
đó. Nó đã bắt đầu cho hành trình riêng của mình.
Trong chuyến
hành trình ấy nó sẽ đánh mất chính mình, bởi vì bạn không thể đạt được
bất cứ gì trên thế giới này mà không phải trả thứ gì đó. Đứa trẻ tội
nghiệp không thể hiểu những gì nó phải trả thì quá giá trị đến nỗi nếu
toàn thế giới ở một bên thì tính bản thể nguyên vẹn lúc ban đấu ấy của
nó ở một bên. Sự toàn vẹn ấy còn giá trị hơn, nặng kí hơn mọi thứ. Đứa
trẻ không có cách nào để biết điều đó.
Nó đã thỏa
hiệp, đã trao đổi cái “chính mình” thủa nguyên sơ ấy để lấy mọi thứ khác
mà thế giới trao tặng: quyền lực, tình yêu, vật chất, đồ chơi, sự tôn
trọng... để rồi hành trình cả đời sau này là phải tìm lại thứ mà nó đã
trao đi - tìm lại chính mình - tìm lại sự ngây thơ, sự can đảm, sự trong
trắng của mình khi vừa mới ra đời.
Tôi may mắn đã
không đánh mất chính mình kể cả khi tôi còn rất nhỏ và đó là lý do tôi
đã trở thành một đứa trẻ kì quái, nổi loạn, can đảm, nói chung là khác
biệt - không chỉ với những đứa trẻ xung quanh mà còn với phần còn lại
của cả thế giới.
Những gì mà bạn
hay gọi là là sự ngây thơ thì thật ra chính là sự hoang dại. Những gì
bạn thấy là thuần khiết thì cũng không là gì khác ngoài sự hoang dại.
Bằng cách nào đó tôi đã tiếp tục giữ cho mình thoát khỏi sự kềm tỏa của
nền văn minh. Và cứ tiếp tục như thế cho tới khi tôi đủ mạnh.
Đó là lý do tại
sao mọi người lại cứ nói “Hãy uốn nắn đứa trẻ càng sớm càng tốt, đừng
lãng phí thời gian bởi vì uốn nắn càng sớm thì càng dễ dàng. Một khi đứa
trẻ đã đủ lớn thì việc uốn nắn chúng theo mong muốn của bạn sẽ rất khó
khăn.”
Và cuộc sống có
những chu kì bảy năm. Sau bảy năm đầu tiên của thời thơ ấu đứa trẻ sẽ
hoàn toàn đủ mạnh: bây giờ bạn không thể làm gì được nữa. Bây giờ nó
biết nơi nó phải đi, biết những gì nó phải làm. Nó có khả năng để tranh
luận. Nó có khả năng để nhìn nhận những gì là đúng và sai. Sự thuần
khiết của đứa trẻ đạt cực điểm ở độ tuổi lên bảy. Nếu bạn không quấy rầy
chúng những năm đầu tiên này - sau bảy năm nhận thức của đứa trẻ sẽ trở
nên rất rõ ràng - như pha lê: về mọi thứ mà cả đời nó sẽ sống, mà không
có bất cứ sự nuối tiếc nào.
Tôi đã sống mà
không có bất cứ sự nuối tiếc nào. Tôi đã cố để nhớ lại: Tôi đã từng làm
điều gì sai chưa? Tôi không cần mọi người phải nghĩ những việc tôi đã
làm là đúng, điều đó không thành vấn đề. Nhưng tôi không nghĩ ra bất cứ
điều gì tôi đã làm là sai. Toàn bộ thế giới có thể nghĩ rằng nó sai,
nhưng với tôi thì chúng hoàn toàn và chắc chắn là đúng - mọi việc tôi đã
làm luôn là việc đúng đắn để làm. Vậy nên không có câu hỏi về việc nuối
tiếc gì với quá khứ.
Khi bạn không
có nuối tiếc về quá khứ bạn sẽ được tự do khỏi nó. Quá khứ giữ lấy bạn,
làm cho bạn bị dính mắc vào chúng giống như một cái vòi bạch tuộc. Khi
bạn cứ tiếp tục nghĩ về quá khứ với những câu hỏi: “Điều đó đáng lẽ tôi
không nên làm” hay “Việc đó tôi có nên làm hay không làm”... Tất cả
những câu hỏi này chỉ đang có đẩy bạn lùi lại về phía sau, đang kéo bạn
lại, chúng không đẩy bạn lên phía trước một chút nào. Tại sao phải bận
tâm những thứ đang cố kéo lùi bạn lại?Tôi không thấy bất cứ gì phía sau
tôi; không quá khứ.
12. Tình trạng nô lệ của những đứa trẻ
Cha tôi nói: “Nếu con cứ như vậy, chúng ta sẽ ném con ra đường và không nuôi con nữa.”
Tôi nói: “Không
cần phải ném, con có thể tự đi. Nếu như cha mẹ không nuôi con nữa, con
có thể đi ăn xin. Cha có thể cấm con vào nhà nhưng cha không thể cấm con
đi ăn xin được đâu vì ăn xin là quyền cơ bản của mỗi con người. Nhưng
cha nên suy nghĩ kĩ về việc này, bởi vì một khi con đã đi, con sẽ không
bao giờ trở lại. Cha có muốn như thế không?”
Cha mẹ luôn lo
lắng bất cứ khi nào đứa trẻ biến mất khỏi tầm mắt hoặc ở một mình. Họ
trở nên điên cuồng. Họ sợ, bởi vì nếu đứa trẻ một mình nó sẽ bắt đầu
phát triển cá tính của nó. Nó phải luôn ở trong một giới hạn để cha mẹ
có thể quan sát bởi vì sự quan sát đó mà cá tính của đứa trẻ không có cơ
hội phát triển, sự quan sát của họ bao phủ lấy đứa trẻ, xiết chặt lấy
cá tính của nó, bọc đứa trẻ trong thứ gọi là nhân cách.
Nhân cách không
là gì khác nhưng là sự bao phủ, lớp vỏ bọc. Nó đến từ một từ rất đẹp,
persona, persona nghĩa là một cái mặt nạ. Trong các vở kịch Hi Lạp cổ
các diễn viên thường phải đeo mặt nạ. Sona nghĩa là âm thanh, per nghĩa
là thông qua. Họ thường nói thông qua lớp mặt nạ, bạn sẽ không thể thấy
gương mặt thật của họ, bạn chỉ có thể nghe giọng của họ mà thôi. Vì vậy
mặt nạ được gọi là persona bởi vì âm thanh được nghe thông qua nó, từ
nhân cách, tính cách - personality bắt nguồn từ đó.
Đứa trẻ cứ tiếp
tục “bị” bảo vệ, bị canh chừng bởi cha mẹ. Bạn có thể thấy chính mình
trong tình huống ấy: khi bạn ở trong nhà tắm một mình, bạn trở thành
người khác hoàn toàn. Trong nhà tắm bạn có thể bỏ qua một bên cái mặt nạ
của bạn, thậm chí những người trưởng thành, những người nghiêm túc nhất
cũng bắt đầu hát, nhảy múa. Thậm chí người nghiêm túc cũng bắt đầu làm
những gương mặt kì cục trước tắm gương khi họ một mình. Bạn được riêng
tư, bạn nhận thức được rằng mình đã đóng cánh cửa - nhưng nếu như bạn
đột nhiên nhận ra ai đó đang nhìn bạn thông quá cái lỗ khóa, một cách
lập tức bạn thay đổi thái độ. Bạn sẽ lại trở thành người nghiêm túc, bài
hát biến mất, điệu nhảy biến mất, những gương mặt ki cục trong gương
biến mất, bạn bắt đầu trở lại với sự nghiêm túc mà mọi người kì vọng.
Đây chính là nhân cách - bạn trở lại với gương mặt bị bao phủ - lớp mặt
nạ.
Một đứa trẻ cần
sự riêng tư to lớn, nhiều nhất có thể, thì nó mới có thể phát triển cá
tính của nó mà không bị can thiệp. Nhưng chúng ta cứ mãi xâm phạm vào
quyền riêng tư ấy của chúng. Cha mẹ luôn hỏi “Con đang làm gì vậy? Con
đang nghĩ gì vậy?” - thậm chí cả việc nghĩ. Họ thậm chỉ muốn nhìn vào
trong tận suy nghĩ của bạn.
Có một vài bộ
lạc ở miền Viễn Đông nơi mà mỗi đứa trẻ phải kể lại giấc mơ của nó mỗi
buổi sáng cho cha mẹ, bởi vì thậm chí trong giấc mơ nó cũng không thể
được một mình. Nó có thể mơ một giấc-mơ-sai, nó có thể nghĩ về điều mà
nó không nên nghĩ. Cha mẹ phải được báo cáo về mọi thứ, kể cả giấc mơ.
Nghi thức mỗi sáng, thậm chí trước cả bữa sáng nó phải kể lại giấc mơ
của mình, những gì nó thấy trong đêm, trong giấc ngủ.
Phân tâm học
được phát triển khá trễ ở phương Tây nhưng ở phương Đông, trong những bộ
lạc ở Viễn Đông, phân tâm học đã được thực hành bởi những người cha mẹ
trong hàng ngàn năm rồi. Tất nhiên những đứa trẻ tội nghiệp ấy không
biết gì về các biểu tượng cả vậy nên nó đơn giản thuật lại những giấc mơ
một cách hồn nhiên. Nó không biết chúng có nghĩa gì, chỉ cha mẹ biết mà
thôi. Nhưng điều này quả thật đi quá xa, nó xâm phạm đến tự do của đứa
trẻ, nó là phi nhân tính, nó là sự xâm lược vào trong không gian hợp
pháp của người khác.
Chỉ bởi vì đứa
trẻ bị phụ thuộc vào bạn với đồ ăn uống, quần áo, nơi ở... nên bạn nghĩ
bạn có quyền để xâm lấn quyền riêng tư của nó sao? Một đứa trẻ cần sự
riêng tư, cha mẹ nên là những người ở đó để giúp đỡ nó, hỗ trợ nó, chứ
không phải là quấy rầy nó. Nó nên được cho phép để làm mọi thứ hay không
làm mọi thứ. Cha mẹ chỉ nên có trách nhiệm về việc nhận thức để nó
không làm việc gì có hại cho nó hay cho những người khác - thế là đủ.
Nhiều hơn thế sẽ là xấu xí.
Những đứa trẻ
rất thích được ở một mình, vì điều ấy là cấn thiết cho sự trưởng thành
của nó. Vâng, cha mẹ phải trở nên cảnh giác, thận trọng để không điều
hại gì xảy ra cho đứa trẻ nhưng sự đây là một sự cảnh giác cần được hiểu
rõ: cảnh giác nhưng vô-cảnh-giác, đừng tạo ra các khả năng để quấy rầy
đứa trẻ. Nhưng hãy tạo cho chúng niêm khao khát mãnh liệt để tìm kiếm
những gì là sự thật, đừng cho chúng những ý thức hệ mà bạn đã mặc định
trong đầu bạn nhưng hãy cho chúng những ý tưởng về sự thật. Người ta
không nên dạy cho bọn trẻ về sự thật, chỉ nên dạy cho chúng làm cách nào
để tìm kiếm sự thật. Việc tìm hiểu, tìm kiếm nên được dạy, sự dò xét
nên được dạy, việc khám phá nên được dạy. Đứa trẻ nên được giúp đỡ để
chúng có thể hỏi những câu hỏi, và cha mẹ không nên trả lời những câu
hỏi ấy trừ khi họ thật sự biết. Thậm chí nếu họ biết họ nên nói như cách
Phật thường nói cho các đệ tử của ông ấy: “Đừng tin những gì ta nói.
Đây là kinh nghiệm của ta, nhưng khoảnh khắc ta nói nó cho các ông, nó
trở nên sai bởi vì các ông chưa trải qua nó. Hãy lắng nghe ta nhưng đừng
tin. Hãy thực nghiệm, tìm hiểu, tìm kiếm, trừ khi các ông tự mình biết,
kiến thức của các ông không nên truyền cho ai, nó là nguy hiểm. Kiến
thức mà bị vay mượn là thứ rất gây cản trở.
Nhưng đó là những gì mà các cha mẹ vẫn cứ tiếp tục, làm, họ tiếp tục “cài đặt” cho bọn trẻ.
Bọn trẻ không
nên được cài đặt gì cả, những chương trình ý thức hệ, chúng không cần
những định hướng của bạn. Chúng cần được giúp đỡ để trở thành chính
mình, chúng phải được hỗ trợ, cấp dưỡng, tăng cường. Một người cha thật
sự, một người mẹ thật sự sẽ chúc lành cho đứa trẻ được trở thành chính
nó. Đứa trẻ sẽ cảm thấy được giúp đỡ bởi điều đó đến nỗi nó trở nên bắt
rễ sâu trong tính tự nhiên của nó; bắt rễ vào cái nền tảng của chính nó,
trung tâm bản thể của nó và rói nó sẽ bắt đầu yêu mến chính mình hơn là
cảm giác có lỗi, chính nhờ đó nó sẽ tôn trọng chính mình hơn.
Hãy nhớ, trừ
khi một người yêu mến chính mình, anh ta không thể nào yêu mến bất cứ ai
khác trên thế giới này được; trừ khi một người tôn trọng chính mình,
anh ta không thể tôn trọng bất cứ ai khác được. Đó là lý do tại sao tất
cả tình yêu của bạn là giả, không có thật và tất cả sự tôn trọng của bạn
cũng là ngụy mạo, giả tạo. Bạn không tôn trọng chính mình, làm sao bạn
có thể tôn trọng người khác được? Trừ khi tình yêu cho chính bạn được
sinh ra bên trong bản thể của bạn, nó sẽ không thể nào tỏa ra đến người
khác. Đầu tiên bạn phải trở thành một đóm sáng bên trong chính mình, sau
đó đốm sáng của bạn mới có thể tỏa ra, mới có thể vươn tới, chạm tới
người khác.
Trẻ em rất
thông minh; hoàn toàn thông minh, chúng chỉ cần một cơ hội để thể hiện
sự thông minh ấy. Chúng cần cơ hội để được lớn lên, trong môi trường
thích hợp. Mọi đứa trẻ được sinh ra với tiềm năng của sự giác ngộ, với
tiềm năng để trở nên thức tỉnh, nhưng chúng ta đang phá hủy nó. Đây là
tai họa lớn nhất trong toàn bộ lịch sử loài người. Không có sự nô lệ nào
khác tồi tệ hơn sự nô lệ của một đứa trẻ. Cũng như không có sự nô lệ
hóa nào lấy đi nhiều tinh chất của loài người nhiều như là sự nô lệ
những đứa trẻ đang phải chịu đựng. Đây trở thành một nhiệm vụ quan trọng
nhất của cả nhân loại rằng làm sao để thoát khỏi nó. Trừ khi chúng ta
sắp xếp lại toàn bộ xã hội này theo cách khác hoàn toàn, trừ khi một sự
thay đổi về tận căn nguyên gốc rễ được xảy ra và gia đình biến mất
nhường chỗ cho những công xã, nếu không thì ý tưởng đó sẽ trở thành bất
khả.
Một khi cái
hình mẫu về gia đình biến mất đi và một xã hội đa chiều hướng được thiết
lập, nhân loại có thể được tái sinh một lần nữa. Một loại con người mới
đang được cần và những con người mới sẽ mang thiên đường trong quá khứ
trở lại với thực tại này. Thiên đường chính là ở đây-bây giờ, nhưng
chúng ta phải mang những đứa trẻ mới đến đây trước đã.
13. Đừng nghiêm chỉnh, hãy vui đùa
Cha mẹ rất sợ
mỗi khi có khách tới nhà chơi bởi vì tôi thường quấy rầy những buổi nói
chuyện vô nghĩa của họ. Khi họ đang nói về thời tiết, tôi sẽ nói: “Thời
tiết là thứ ai cũng biết, chẳng ai thay đổi được nó và nó cũng chẳng
thay đổi cuộc sống của mọi người chút nào. Vậy nói về nó để làm gì?”
Thế rỗi tôi sẽ
nhảy múa giữa bọn họ và họ sẽ bảo tôi ra ngoài mà nhảy, tôi nói: “Con
biết chính xác chỗ nào mình nên nhảy. Nếu con muốn nhảy múa ở ngoài sân,
thì con tự biết ra sân rồi. Luật thì không cấm người ta không được nhảy
ở đâu, cho nên nếu mọi người muốn nói chuyện, hay là mọi người có thể
ra sân mà nói chuyện. Còn không thì hãy nhảy múa cùng con còn ý nghĩa
hơn những câu chuyện mà mọi người đang nói.”
Không ai cho
phép con của họ nhảy múa hát ca hay la hét nhảy nhót một cách tự do. Vì
nhiều lý do, đôi khi vì cha mẹ sợ con cái bị ướt quần áo, bị bẩn, bị đau
khi chơi đùa - vì những lý do nhỏ như vậy đấy mà chúng bị ngăn cấm hoàn
toàn khỏi những việc chúng muốn làm: tắm mưa, nghịch bùn, thả diều, tắm
suối... Vì những lý do đó mà chất lượng của những tâm hồn, sự tinh
nghịch vui đùa, khả năng vui chơi và hòa nhập với thiên nhiên cuộc sống
hoàn toàn bị phá hủy.Những đứa trẻ vâng lời được cha mẹ thầy cô được mọi
người yêu quý còn những đứa trẻ ham vui tinh nghịch thì thường bị trừng
phạt. Sự ham vui của chúng có thể hoàn toàn vô hại nhưng nó vẫn bị
trừng phạt bởi vì sâu bên trong sự vui chơi ấy ẩn chứa tiềm tàng về một
hạt mầm nguy hiểm của sự nổi loạn. Nếu một đứa trẻ được lớn lên với toàn
bộ tự do được vui chơi; nghịch ngợm theo ý muốn, nó sẽ sớm trở thành
một người nổi loạn. Nó sẽ không dễ dàng trở thành một nô lệ theo ý người
khác. Nó sẽ không dễ dàng tham gia bất cứ đội quân nào để làm hại người
khác hay để cho ai làm hại chính nó.
Một đứa trẻ nổi
loạn sẽ sớm trở thành một tuổi trẻ nổi loạn. Vậy thì bạn sẽ không thể
bắt ép nó kết hôn, kiếm việc hay làm bất cứ gì chỉ để lấp đầy cái mong
muốn vô đáy của bạn - với tư cách là cha mẹ. Tuổi trẻ nổi loạn sẽ đi
theo hướng đi riêng của nó. Nó sẽ sống cuộc sống tuân theo những mong
muốn từ tận đáy lòng nó, không theo ý tưởng của bất cứ ai cả.
Vì những lý do
như vậy mà sự nghịch ngợm phải bị kiềm chế, bị đè bẹp ngay từ lúc ban
đầu. Những bản tính tự nhiên của đứa trẻ bên trong bạn sẽ không bao giờ
được cho phép để cất lên tiếng nói. Từ từ một cách chậm rãi bạn bắt đầu
mang theo một đứa trẻ “chết” bên trong chính bạn. Đứa trẻ chết này từ
sâu bên trong sẽ dần phá hủy sự hài hước của bạn: bạn không thể cười với
toàn bộ trái tim mình, bạn không thể chơi đùa, không thể tận hưởng
những điều nhỏ bé của cuộc sống. Bạn trở nên quá nghiêm trọng đến nỗi
cuộc đời bạn, khả năng phát triển của bạn càng ngày càng bị rút vào, co
quắt lại.
Cuộc sống nên
là những hoạt động sáng tạo trong từng giây phút quý giá theo mọi cách
có thể. Đặc biệt với những đứa trẻ, hãy để cho chúng được vui đùa, được
sáng tạo. Những gì chúng tạo ra không quan trọng - đôi khi chỉ là những
bức tượng hay lâu đài bằng cát chẳng ra hình thù gì trên bờ biển - nhưng
tất cả đều rất đáng giá bởi vì chúng xuất phát từ một tâm hồn tự do và
tinh thần vui chơi. Thế rồi dần dà chúng sẽ có cơ hội và biết cách để
kiến tạo nên một cuộc đời đầy ắp niềm vui.
Vui đùa là một
trong những phần bị kìm nén nhất của con người. Mọi xã hội, văn hóa, văn
minh đều đã từng chống lại vui đùa bởi vì người vui đùa không bao giờ
nghiêm chỉnh. Và chừng nào một người còn chưa nghiêm chỉnh thì người đó
không thể bị chi phối, không thể bị ấn định những tham vọng, ham muốn
quyền lực, danh vọng, tiền bạc.
Đứa trẻ chưa
bao giờ chết trong bất cứ ai. Không phải là đứa trẻ chết khi bạn lớn
lên, đứa trẻ vẫn còn đấy. Mọi thứ bạn đã từng là vẫn ở bên trong bạn, và
sẽ còn bên trong bạn cho tới chính hơi thở cuối cùng của bạn.
Người vui vẻ sẽ
thích tận hưởng cuộc sống này, sự tồn tại này hơn là đi tranh đấu cho
tiền bạc, quyền lực. Vui vẻ không đáp ứng cho nhu cầu của bản ngã và
toàn thế giới hiện tại vẫn đang quay tròn quanh ý tưởng của bản ngã, làm
mạnh bản ngã. Vui đùa chống lại bản ngã của bạn. Bạn có thể thử mà xem.
Cứ chơi với trẻ con và bạn sẽ thấy bản ngã của mình biến mất, bạn sẽ
thấy rằng bạn đã trở thành đứa trẻ lần nữa. Điều đó không chỉ đúng với
bạn, nó đúng cho mọi người khác nữa.
Bởi vì đứa trẻ
bên trong bạn từng bị kìm nén nên tới lượt mình, bạn cũng sẽ kìm nén con
bạn. Không ai cho phép con họ múa hát hay la hét hay nhảy nhót. Bởi
những lý do tầm thường như là chúng có thể làm vỡ cái gì đó hay quần áo
có thể bị ướt nếu chúng chạy ra ngoài trời mưa. Vì những điều bé nhỏ như
vậy mà toàn thể vui đùa, chất tâm linh lớn nhất bị phá hủy.
Đứa trẻ vâng
lời được khen thưởng, đứa trẻ vui đùa bị kết án. Vui đùa của nó là vô
hại nhưng nó bị kết án bởi vì có tính nguy hiểm bên trong, vui đùa có
thể dẫn tới những nổi dậy tiềm năng. Nếu một đứa trẻ lớn lên với tự do
đầy đủ để vui đùa, nó sẽ biến thành người nổi dậy. Nó sẽ không dễ dàng
thành nô lệ.
Nhưng bạn thì
sao, bạn mang theo đứa trẻ chết bên trong bản thân mình. Đứa trẻ chết
bên trong này sẽ phá hủy mọi khả năng khôi hài của bạn. Bạn không thể
cười với toàn bộ trái tim mình, bạn không thể chơi, bạn không thể tận
hưởng những điều nhỏ bé của cuộc sống. Bạn trở nên nghiêm chỉnh tới mức
cuộc sống của bạn thay vì mở rộng ra, lại bắt đầu co vào.
Tôi bao giờ
cũng tự hỏi tại sao Kito giáo lại trở thành tôn giáo lớn nhất thế giới.
Tôi đã đi tới kết luận rằng tại vi hình ảnh cây thập tự và Jesus bị đóng
đinh trên đó, hình ảnh đó quá buồn, quá nghiêm chỉnh đến mức nó lan
rộng hơn bất kì cái gì khác. Hàng triệu người đã thấy điều tương tự để
giữ bản thân họ và Jesus kiểu như một điểm tương đồng. Không dễ dàng để
lan truyền niềm vui hay cái không nghiêm chỉnh nhưng cái nghiêm chỉnh
thì dễ xoay xở hơn nhiều. Người ta có thể ép nhau nghiêm chỉnh; không
thể ép nhau không nghiêm chỉnh được. Vui đùa là phẩm chất tự nhiên,
nghiêm chỉnh là thứ bị ép buộc, bị cấy vào bạn, bị cài đặt vào bạn.
Tôi muốn các
nhà thờ và đền chùa của chúng ta, các nhà thờ Hồi giáo, các giáo đường
Do Thái giáo trở nên càng ít nghiêm chỉnh càng tốt, nhiều vui đùa hơn,
nhiều tiếng cười hơn và nhiều vui vẻ hơn. Điều đó sẽ mang nhân loại tới
linh hồn lành mạnh, toàn thể, được tích hợp hơn. Bạn không cần vác thập
tự trên vai mình, vứt cây thập tự đi. Tôi dạy bạn nhảy múa, hát ca, chơi
đùa.
Khi còn nhỏ,
tôi đã nói với vị linh mục Kito giáo rằng: “Một ngàn lần cháu không muốn
bị giống như Jesus, ông ấy trông đau đớn thế, nhăn nhó thế, ai mà muốn
trở nên giống như ông ấy cơ chứ?” rồi “Tại sao bác (vị linh mục) cứ phải
nghiêm trang quá thể, tại sao cứ đứng đó mà nói trong hàng giờ, nói một
chiều không ai được phản bác, nói những điều lặp đi lặp lại. Tại sao
bác không lại đây và chúng ta đơn giản trò chuyện thân tình với nhau,
khi mà cả nhà thờ chỉ có bác và cháu? Không cần phải nghiêm chỉnh như
thế đâu.”
Với Hindu, tôi
cũng đã thử thay đổi cách tiếp cận. Tôi kêu gọi những người diễn vở kịch
Rama hàng năm hãy nói những câu khác vui nhộn hơn và họ đã nghe tôi, họ
đã đổi lời thoại. Chỉ một vài câu thôi nhưng cũng khiến cho tất cả mọi
người hôm ấy phải nhớ đến nó, mãi mãi. Tôn giáo hoàn toàn thiếu đi niềm
vui và chỉ niềm vui mới xứng đáng được lan truyền.
Cuộc sống phải
là sáng tạo quý giá; từng khoảnh khắc. Điều bạn sáng tạo không thành vấn
đề, nó có thể chỉ là lâu đài trên cát và sẽ bị sóng cuốn đi, nhưng
không sao, mọi sản phẩm sáng tạo bắt nguồn từ vui đùa, vui vẻ của bạn
đều đáng quý, đều thiêng liêng cả.
Đừng bao giờ
lãng quên đứa trẻ trong bạn, đừng để cho nó chết dần chết mòn. Hãy nuôi
dưỡng nó và đừng sợ rằng nó sẽ ra ngoài kiểm soát. Nó có thể đi đâu? Và
cho dù nó ra ngoài kiểm soát, thì đã sao? Bạn có thể làm gì ngoài kiểm
soát? Bạn có thể múa như người điên, cười như người điên, nhảy nhót hay
làm bất cứ gì, mọi người có thể nghĩ bạn điên nhưng đó là vấn đề của họ.
Nếu bạn thích thú điều đó, nếu cuộc sống của bạn được nó nuôi dưỡng,
thế thì chẳng thành vấn đề, cho dù nó trở thành vấn để của toàn thế giới
chăng nữa, cũng đừng lo.
Hãy cho phép
bản thân bạn vui đùa một cách toàn bộ, một khi đứa trẻ trong bạn sống
lại, nó sẽ thay đổi toàn bộ hương vị cuộc sống của bạn. Nó sẽ cho bạn
khả năng khôi hài, tiếng cười vui nhộn và nó sẽ phá hủy sự nghiêm chỉnh
xấu xí của bạn. Nó sẽ làm cho bạn thành con người của trái tim. Người
sống trong cái đầu không phải đang sống đâu, chỉ người sống trong tim
mới thực là sống. Ca hát, nhảy múa, khôi hài... những điều này sẽ làm
cho bạn sống động hơn, nó sẽ cho bạn cơ hội để nếm trải toàn bộ ý nghĩa
cuộc sống. Người nghiêm chỉnh chết trước cái chết của mình. Họ chỉ duy
trì cái xác biết đi, khi không còn tiếng cười.
Khi còn sống,
hãy sống. Lúc chết đi thì chết thôi. Đừng trộn lẫn bằng không bạn sẽ bỏ
lỡ cả hai. Ngay bây giờ, sống toàn bộ và mãnh liệt vào để khi bạn chết
thì chết một cách toàn bộ. Đừng chết bộ phận kiểu một mắt chết nhưng một
mắt vẫn mở nhìn xung quanh tiếc nuối, một tay chết còn tay kia vẫn cứ
cố kiếm tìm. Khi chết, hãy chết toàn bộ. Nhưng bây giờ, đừng phí thời
gian vào suy tư những thứ xa xăm, sống khoảnh khắc này đi. Đứa trẻ biết
cách sống mãnh liệt và toàn bộ nên nhìn xem: chúng không bao giờ sợ
chết.
Khi vui đùa,
thông minh của bạn cũng trở nên sắc bén hơn, bạn trở nên trẻ trung hơn,
tình yêu của bạn cũng trở nên sâu sắc hơn. Và rồi khi bạn đi vào thế
giới, bất kì chỗ nào bạn đi, cứ lan tỏa cuộc sống, vui đùa, vui vẻ nhất
có thể được - với mọi ngõ ngách và xó xỉnh của thế gian này.
Nếu toàn thế
giới bắt đầu cười và thích thú và vui đùa, sẽ có cuộc cách mạng lớn.
Chiến tranh được những người nghiêm chỉnh tạo ra, sát nhân cũng là những
người nghiêm chỉnh tạo ra, tự tử cũng vậy. Nhà thương điên đầy rẫy
những người nghiêm chỉnh, họ trông có vẻ vui nhưng cái vui của họ bị sai
cách, cái vui ấy tạo ra do sự nghiêm chỉnh quá mức trước đó của họ. Cứ
quan sát những con người nghiêm chỉnh đã làm hại nhân loại thế nào và
bạn sẽ nhảy ra khỏi tính nghiêm chỉnh ấy của mình càng sớm càng tốt.
Càng ít nghiêm chỉnh, bạn càng trẻ con nhưng tính trẻ con này là thứ
thiêng liêng, nó là thứ Jesus đã nói Ai không trở lại thành trẻ con, sẽ
không vào được nước trời”. Hãy để cho đứa trẻ trong bạn sống lại, nó
đang chờ đợi khắc khoải bên trong.
Phật giáo cũng
không khá hơn Kito giáo là mấy, nó phá hủy mọi sự vui đùa và đó là chỗ
nó bị khiếm khuyết. Phật từng là người nghiêm chỉnh, ông ấy chống lại
mọi vui đùa, mọi nghệ thuật, mọi ca múa vì ông ấy đã chán ngấy với nó.
Nhưng những người khác thì sao? Họ chưa có cơ hội được chán ngấy với
những thứ đó nhưng giờ đây họ vẫn phải cắt những thứ đó đi, họ phải
tuyệt đối nghiêm chỉnh. Tôi có thể không quan tâm Kito giáo hay Phật
giáo nhưng tôi quan tâm chân lý. Nếu chân lý không biết cách nhảy múa,
nó bị què. Nếu một vị Phật không thể trộn lẫn mình với trẻ con và không
thể chơi cùng chúng, ông ấy đã bị đóng với Phật tính, vẫn chưa thức tỉnh
toàn bộ. Cái gì đó vẫn còn ngủ.
Cho nên bạn, hãy trở nên vui đùa và sau đó, hãy cho phép con cái bạn được quyền vui đùa nữa. Vui đùa là phúc lành!
Trẻ con: Ước mơ hay nỗi ám ảnh của người lớn
Những kinh
nghiệm thời trẻ con luôn là thứ ám ảnh cả đời người trưởng thành khiến
cho ai cũng muốn trải qua nó thêm lần nữa - cái cảm giác của sự ngây
thơ, sự ngạc nhiên lớn lao trước những thứ bình dị của cuộc đời, một cảm
nhận trong veo thuần khiết về cái đẹp. Những cảm giác ấy về cuộc sống
giờ đây sao mù mờ xa xôi quá khiến bạn cảm thấy như chúng chỉ tồn tại
trong mơ.
Những đứa trẻ
có một thực tại riêng, chúng sống trong một thế giới riêng mà bạn không
thể can thiệp được. Đôi khi chỉ một bông hoa, một ánh cầu vồng; một giọt
sương trên lá... những thứ nhỏ bé thế cũng có thể trở nên xinh đẹp đến
mức diệu kì trong thế giới trẻ thơ. Trẻ con có một trí thông minh; sự
nhạy cảm, tính sáng tạo mà người lớn khó lòng bì kịp dù cho có cố gắng
cỡ nào. Với những khả năng đặc biệt ấy, bọn trẻ cảm thụ thiên nhiên và
cuộc sống một cách ngây thơ; háo hức, đầy trân trọng và yêu thương. Sau
đó thì với sự hỗ trợ của giáo dục, văn hóa, tôn giáo, khi những đứa trẻ
càng trưởng thành thì chúng càng mất dần đi những khả năng đặc biệt này
cùng với sự háo hức với cuộc đời. Giảm là còn tốt; chuyện thường xảy ra
là khả năng ấy bị mất hẳn luôn.
14. Đừng chỉ yêu thương, hãy tôn trọng nữa
Tôi nói với mọi
người trong nhà: “Con không nghi ngờ gì tình cảm của mọi người dành cho
con, con cũng mong mọi người không nghi ngờ gì tình cảm của con dành
cho mọi người. Nhưng xin hãy làm cho mọi thứ rõ ràng, tình cảm là một
chuyện nhưng tôn trọng là chuyện khác. Mọi người có thể yêu thương con
nhưng xin cũng tôn trọng con và quyền quyết định của con. Con tôn trọng
mọi người nhưng không có nghĩa con sẽ nghe lời mọi người trong mọi sự
đâu. Xin mọi người hãy cho con quyền được từ chối làm những điều con
không muốn, bởi vì nếu như con chỉ vâng lời một cách mù quáng, con khác
gì kẻ nô lệ? Mà con thì không phải nô lệ của mọi người, cho nên xin hãy
chấp nhận khi con nói “Không” với mọi người.”
Từng đứa trẻ
đều chọn chống lại cha mẹ nó. Đó là cách duy nhất để nó đạt tới bản ngã
của nó. Đó là cách duy nhất để nó cảm tháy rằng nó đang tồn tại. Nếu như
đứa trẻ cứ nói “Có” nói “Vâng” với cha mẹ, với tất cả mọi người và
không bao giờ nói “Không”. Thế thì đứa trẻ sẽ không cảm nhận được sự tồn
tại của nó chút nào, không linh hồn, không bản tính, chỉ như một robot
bị lập trình, một cái máy, một sự kéo dài của cha mẹ. Điều ấy gây tổn
thương, điều đó làm mất mặt. Để chứng minh mình hiện hữu, mình có tiếng
nói, đứa trẻ sẽ bắt đầu nói “Không”, nó nói “Không” ngày càng nhiều hơn,
thậm chí nói "không" với cả điều chúng muốn. Bởi vì đấy là cách duy
nhất để nó thấy mình hiện hữu. Từng khoảnh khắc trong cuộc sống, con
người nói chung và trẻ em nói riêng đều phải vật lộn với ý tưởng rằng
mình hiện hữu hay không hiện hữu, làm sao để chứng minh mình hiện hữu?
Việc nói “không” cho bọn trẻ sức mạnh bản ngã và chúng thấy mình hiện
hữu. Cho nên đứa trẻ phải nói không, nó không có nghĩa là hư đâu, nó đơn
thuần nghĩa là nổi dậy, đi lạc, đi ngược đường... để định nghĩa và tìm
ra chính nó.
Hãy tôn trọng
đứa trẻ, làm cho nó không bị sợ hãi bởi bất cứ gì. Nhưng nếu chính bạn
cũng đang sống ngập trong sợ hãi, làm sao bạn có thể giúp cho đứa trẻ
trở nên không sợ hãi?
Đừng ép buộc
chúng phải tôn trọng bạn chỉ bởi vì bạn là cha, là mẹ, là cái này hay
cái nọ. Hãy thay đổi thái độ ấy và quan sát một sự chuyển biến lớn lao
đến cho con của bạn. Chúng sẽ lắng nghe bạn chăm chú hơn nếu bạn tôn
trọng chúng. Chúng sẽ cố gắng để hiểu bạn một cách cẩn thận hơn nếu bạn
tôn trọng chúng. Điều ấy là tất nhiên thôi. Không có cách nào để bạn áp
đặt lên chúng nữa đâu. Nếu bằng sự hiểu biết của mình, chúng cảm thấy
bạn đúng thế thì chúng sẽ theo bạn, chúng sẽ không đánh mất bản thể tinh
nguyên của mình - tất cả nhờ sự tôn trọng bạn dành cho chúng.
Tình yêu và sự
tôn trọng là hai thứ sẽ giúp bọn trẻ trở nên hiểu biết hơn về thế giới,
giúp chúng trở nên tỉnh thức hơn, tỉnh táo hơn, thận trọng hơn bởi vì
cuộc sống là quý giá thế, nó là món quà của sự tồn tại. Chúng ta không
nên lãng phí nó. Ngay khoảnh khắc cận kề cái chết điều chúng ta nên nói
là chúng ta đã để lại một thế giới tốt hơn, đẹp hơn, tuyệt vời hơn.
Nhưng điều này
là có thể chỉ khi chúng ta rời thế giới với những bản thể nguyên sơ,
cùng một bản thể, một gương mặt mà chúng ta có ngay lúc lọt lòng.
Theo tôi, bạn
có thể làm chỉ một thứ với con của bạn, đó là chia sẻ cuộc sống của
chính bạn. Nói với chúng rằng bạn đã bị áp đặt bởi cha mẹ của bạn, bạn
đang phải sống trong những giới hạn của các khuôn mẫu bị áp đặt đó và vì
vậy bạn đã bỏ lỡ nhiều thứ trong đời, và bạn không muốn phá hủy cuộc
sống của con bạn theo cùng cách như vậy. Bạn muốn chúng được hoàn toàn
tự do - tự do khỏi bạn, bởi vì bạn không là gì khác hơn ngoài đại diện
cho toàn bộ quá khứ nặng nề.
Để nói ra những
điều ấy cần một sự can đảm và một tình yêu sâu sắc trong mỗi người làm
cha mẹ “Con cần được tự do khỏi chúng ta. Đừng nghe lời chúng ta. Hãy
phụ thuộc vào trí thông minh của riêng con. Thậm chí nếu con đi lạc
đường thì cũng vẫn tốt hơn là cứ ở mãi một chỗ của nô lệ hay là cứ mãi
đúng đường. Sẽ tốt thôi nếu con phạm một vài lỗi lầm bằng chính cách của
mình và học từ nó, tốt hơn nhiều so với đi theo ai đó khác hoặc không
phạm lỗi lầm gì. Việc đi theo sẽ không khiến con học được gì cả, nó là
chất độc.”
Nó sẽ rất dễ
nếu bạn có đủ yêu thương. Đừng hỏi “bằng cách nào” bởi vì “bằng cách
nào” nghĩa là bạn đang hỏi về một phương pháp, một giải pháp, một kĩ
thuật - và tình yêu thương thì không phải kĩ thuật hay phương pháp gì
cả.
15. Trẻ em không phải thú nuôi
Bởi vì tôi
không thích đi học, lại trốn học nhiều nhất có thể nên cả gia đình đã
phải phân công; thay phiên nhau đưa tôi đến trường; tận cửa lớp, cho đến
khi một giáo viên ra nhận và dẫn tôi vào. Họ làm mọi thứ để tôi không
trốn học. Tôi bảo với họ: “Đây là giáo dục sao? Giáo dục là biến con
người thành một tù nhân như vậy sao? Con là một con người hay con chỉ là
một con vật nuôi của mọi người? Con thậm chí còn không được quyền quyết
định rằng mình có muốn đi học hay không. Nếu như giáo dục là biến con
người thành thú nuôi; thành nô lệ như vậy, giáo dục để làm gì?”
Và khi tôi ngồi
trong lớp, chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ; tôi thấy hàng trăm những chú
vẹt nhảy nhót nô đùa trên cành cây, chúng thật hạnh phúc làm sao khi
không phải đi học. Tôi còn không được tự do bằng chúng. Con người còn
không được tự do bằng động vật sao?
Những đứa trẻ
rất mong manh; chúng không thể tự mình tồn tại. Bạn có thể khai thác
điều này từ nó. Bạn có thể bắt ép đứa trẻ học những thứ mà bạn muốn nó
phải học - hệt như cách người ta huấn luyện chim bồ câu chơi Ping-Pong;
thủ thuật tương tự nhau không khác gì: thưởng và phạt. Nếu chúng chơi;
chúng được thưởng, nếu không chúng sẽ bị phạt. Nếu chúng di chuyển đúng
cách người huấn luyện muốn, chúng sẽ được thưởng đó ăn, nếu chúng di
chuyển sai ý đồ người huấn luyện, chúng sẽ bị một cú sốc điện nhẹ. Thậm
chí ngay cả bồ câu cũng bắt đầu học cách chơi Ping-Pong.
Đó là những gì
xảy ra trong sở thú. Bạn có thể đến đó mà xem. Thậm chí sư tử, những con
sư tử đẹp bị nhốt trong lồng, voi thì di chuyển dựa theo cách sợi roi
da của người huấn luyện. Chúng đang bị nô lệ hóa và họ thưởng cho chúng -
thưởng và phạt - đây là toàn bộ trò chơi.
Những gì người
ta làm trong sở thú với những con vật bạn đang làm với chính những đứa
con của bạn. Nhưng bạn làm nó mà không nhận thức được toàn bộ trò chơi
bởi vì nó cũng đã được làm với bạn theo cùng cách đó. Đây là cách duy
nhất mà bạn biết để làm sao huấn luyện và dạy dỗ một đứa trẻ. Đây là
những gì bạn gọi là “dạy dỗ” “nuôi nấng” đấy, trên thực tế nó chỉ làm
hại thôi. Nó là cách để bạn ép buộc những đứa trẻ vào cái khuôn mẫu xấu
xí thấp kém, hạ chúng xuống chứ không phải là cách để nâng chúng lên một
tầm cao mới.
Một đứa trẻ
thường không biết cái gì là đúng, cái gì là sai. Chúng ta dạy chúng.
Chúng ta dạy chúng theo hình mẫu trong tâm trí mình. Cùng một thứ có thể
là đúng ở Tây Tạng nhưng sai ở Ấn Độ, cùng một thứ có thể đúng trong
nhà bạn nhưng sai trong nhà hàng xóm của bạn. Nhưng bạn vẫn cố nhồi
nhét, áp đặt những thứ ấy vào trong đứa trẻ: “Điều này là đúng, điều này
là sai”. Đứa trẻ được chấp thuận khi nó làm việc này và bị từ chối khi
nó làm việc khác. Khi nó nghe lời bạn, bạn hạnh phúc và bạn vỗ nhẹ vào
chúng; khi nó không nghe lời bạn, bạn tức giận và bạn tra tấn bọn trẻ
bằng những cái vỗ mạnh hơn, bạn đánh đòn chúng, bạn bỏ đói chúng, bạn
không trao tình yêu đến chúng nữa.
Một cách tự
nhiên đứa trẻ bắt đầu hiểu rằng sự tồn tại của nó là xung quanh một cái
cọc. Nếu nó nghe lời cha mẹ thế thì mọi thứ đều ổn, nếu không họ sẽ
trừng phạt nó. Đứa trẻ có thể làm gì bây giờ? Làm cách nào nó có thể
thuyết phục chính mình chống lại quyền lực khủng khiếp của cha mẹ? Cha
mẹ như một lực lượng khổng lồ, đầy quyền lực, họ có thể làm bất cứ gì.
Ngày trôi qua
đứa trẻ trở nên mạnh hơn và khi ấy nó đã bị thiết lập xong rồi. Lúc này
sự thiết lập, áp đặt đã đi vào sâu thẳm bên trong nó đến nỗi không cần
cha hay mẹ theo sát chúng nữa. Sự cài đặt bên trong này chính là những
gì mà được gọi là lương tâm, lương tâm này sẽ theo đuổi và tra tấn nó.
Ví dụ, nếu đứa
trẻ bắt đầu chơi với bộ phận sinh dục của chúng - đây là trò đơn giản
mang lại niềm vui cho đứa trẻ, một niềm vui rất tự nhiên, bởi vì cơ thể
của đứa trẻ vốn rất nhạy cảm - nó không mang chút dục tính nào cả như
cách bạn hay nghĩ rằng cứ đụng vào đó là sinh ra dục tính. Đứa trẻ rất
rất sống động và tự nhiên sự sống động của cơ thể lôi kéo nó chú ý vào
bộ phận sinh dục hơn là các bộ phận khác trên cơ thể. Đó là nơi mà toàn
bộ năng lượng cuộc sống được tích trữ, nó là điểm nhạy cảm nhất. Đụng
vào đó và chơi với bộ phận ấy khiến đứa trẻ hoàn toàn hạnh phúc, vui vẻ,
hài lòng - nhưng bạn thì sợ. Nó là vấn đề của bạn. Bạn bắt đầu sợ rằng
đứa trẻ sẽ thủ dâm hay sao đó. Nó không phải như thế. Nó đơn giản là một
người đang thích thú khám phá cơ thể mình để hiểu chính mình. Hoàn toàn
vô hại.
Nhưng nó lại là
ám ảnh tội lỗi của bạn, nỗi sợ của bạn. Ai đó có thể thấy con trai bạn
đang làm vậy và họ có thể nghĩ rằng bạn không biết cách nuôi dạy con cái
“Hãy làm cho chúng cư xử văn minh, dạy chúng đừng làm như thế” Vậy nên
bạn dừng đứa trẻ lại, bạn la mắng nó. Bạn nói “Bỏ ra ngay” hết lần này
đến lần khác và cái sự tức giận của bạn sẽ đi rất sâu vào trong tâm trí
đứa trẻ, trở thành thứ gọi là “lương tâm”, một phần vô thức của đứa trẻ.
Sau đó thì sao? Khi lương tâm này vận hành, chỉ cần đứa trẻ tự đụng vào
chính nó, không cần bạn ở bên la mắng, tự đứa trẻ sẽ cảm thấy có lỗi,
thấy sợ, nó sẽ nghe thấy tiếng của bạn bên tai “Bỏ ra ngay”. Nó có thể
tưởng tượng cha mẹ nó đang ở xung quanh nhìn ngóc - nó cảm thấy có lỗi.
Nhất là khi người ta bắt đầu dạy đứa trẻ về một “thượng đế là cha đang
quan sát khắp xung quanh”, ý tưởng này về thượng đế là một sự gây tê
liệt tạm thời, sau đó bạn sẽ không còn tự do chút nào nữa, thậm chí
trong phòng tắm của nhà bạn. Không còn nơi nào mà bạn cảm thấy tự do
nữa, Thượng đế toàn năng đang theo dõi bạn khắp mọi nơi như một thám tử
sành nghề. Khi bạn làm tình với một người phụ nữ bạn cũng có thể tưởng
tượng ra vị thượng đế kì cục ấy cũng đang nhìn bạn với đôi mắt phán xét
và ông ấy có vẻ không hài lòng. Quả thật ông ta là siêu-cảnh-sát trong
mọi cách - đấy là cách cha mẹ đã tác động vào thứ gọi là lương tâm của
bạn.
Cuộc sống là
thế: bạn càng biết nhiều, bạn càng sống nhiều - bạn càng sống nhiều lại
càng biết nhiều hơn. Chúng đi cùng nhau, tay trong tay - biết và sống là
hai mặt của cùng một đồng tiền.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét